Chặp tối, tôi vào nghỉ sớm để tránh cho con khỏi lấn cấn vòi vĩnh ngủ với mẹ. Cu cậu còn phải đánh vật dài để lo cái “ phai nôn “ sắp tới. Tôi cũng đã thay cái áo ngủ hở hang và thưa rão từ chiều bằng một bộ pi gia ma sa tanh màu gạch non. Tôi chọn chất liệu mềm vì có thói quen không mặc lót khi ngủ.
Điều này tôi học từ anh. Trước, tôi chỉ cởi khóa áo nịt nhưng vẫn để chùng chình dưới lụa, có lần cái khóa thép cộm lên đâm nhói làm rách da sau lưng. Anh thấy tôi nhăn nhó, vạch lên xem, kêu rầm trời : cởi thì quẳng toẹt đi, còn mang mang bó bó làm chi cho nó cắn rách thịt.
Tôi bướng bỉnh cãi lại : nhưng mà để trống lốc như nhà hoang nó kỳ kỳ thế nào ấy. Một hai anh chê : chỉ vẽ chuyện và anh giứt liệng ra giường. Lâu dần quen tôi không mặc lót nào nữa, một phần vì sách vở y học khuyên răn thế, một phần anh ương ngạnh phán : tớ thích thế, đằng ấy phải nghe.
Nhiều năm bù khú với anh, đến khi các nhóc lớn thì tôi lại thấy dễ chịu vì máu không bị chặn bởi ba mớ dây nhợ, thun bó chằng chịt, nên ngủ ít mơ hoảng. Lại nữa, anh có tật cứ nằm là ôm rồi à uôm tốc vạt áo chui đầu vào khoắng lia lịa. Tôi quen dần nên thả cửa cho anh vần nát bấy cũng vui.
Nằm mở mắt thao láo tôi không sao dỗ giấc được. Mơ màng tôi lại nhớ đến anh, nhớ những câu chuyện anh kể khi xưa mà càng yêu anh da diết. Anh trông thật đĩnh đạc, bao dung và biết cách làm cho tôi tin tưởng. Tôi vẫn luôn đánh giá anh là người nghiêm trang và kín đáo.
Nhớ ngày mới về, anh biết tôi còn hãi nên chẳng tơ vương xấn xổ đè ngấu nghiến tôi ra làm thịt như các ông chồng khác. Anh cũng nôn nao, song lại chừng mực đàng hoàng. Anh ôm choàng, bế xốc lấy tôi đặt ra giường, song khi thấy bàn tay tôi run lẩy bẩy thì anh chỉ nằm cạnh nhìn thế thôi.
Kể chắc không ai tin nhưng cả tuần gọi là trăng mật, anh chẳng có ý định xấn xố lấy thịt đè người. Anh thong dong, gợi chuyện cho tôi quen dần, rồi dần dần hôn hít, tập cho tôi quen sự va chạm xác thịt. Chỉ đến khi mọi sự đã chin nhừ, bấy giờ anh mới thăm dò cởi các khuy áo tôi ra.
Anh làm từ tốn và dõi theo phản ứng tôi xem sự thể thế nào. Thấy tôi vẫn còn chút chon von, nhưng đã bạo dạn tìm nắm lấy bàn tay anh áp vào môi hôn khe khẽ thì anh nhỏ nhẹ ghé tai rủ rê : cho anh cởi nhé.
Chả hiểu sao lúc ấy tôi lại gật đầu, anh tách lần vạt áo tôi ra, trầm trồ trước màu da trắng muốt và tắc tắc cái miệng. Tôi run ngầm nhưng xen chút hài lòng, anh yên tâm, hơi lật tôi nghiêng sang bên để tìm mở cái khóa áo lót.
Tôi nhắm tịt mắt lại hồi hộp, anh bóc từ từ mỗi cái lúp ra khỏi vú tôi. Anh a lên nho nhỏ khi nhìn thấy cái màu nâu non, trắng chẳng ra trắng, hồng chẳng ra hồng, tựa như màu cà phê pha loãng nơi các đầu vú và bốc đồng khen tíu tít : tuyệt, tuyệt cú mèo.
Tôi càng hồi hộp, lại rạo rực thêm nữa, nên hí hí mắt nhìn xem anh định làm chi. Anh đìu tôi sát vào và lơ đãng đặt môi hôn chạm lên hai đỉnh chóp vú của tôi. Tia lửa xẹc rất nhanh, truyền lăn tăn nơi đầu vú, lan ra quầng, và chạy te te khắp người.
Tôi mộng du theo hơi thở nồng nồng ấm ấm của anh. Anh hôn rất lâu lên từng cái vú, ịn môi giữ và hơi nhún nhún, cái vú phập phòi đàn hồi theo cú nhấn của anh. Lần đầu tiên tôi nhận ra cái xe xe của trung khu thần kinh tụ nơi hai núm thịt mơn mởn.
Nó đưa nhanh tín hiệu yêu đương vụt lên óc và chạy rần trên thân xác tôi. Mấy ngón chân tôi đánh nhịp khe khẽ. Anh say sưa hôn hít và đặt tay chạm vào từng chiếc vú. Bấy giờ tôi mới kịp nhận ra tác động khoan thai của anh, như lơ đãng mà thực ra rất nhịp nhàng uyển chuyển. Anh ngậm hờ hờ một vú, cuốn đầu lưỡi búng tút tút làm tê rần một vú, trong khi bàn tay kia anh thoa vuốt và bóp nắn tíu tít chiếc vú của tôi.
Anh đưa tôi từ tầng trời này lên cao vút, càng lúc càng khiến tôi mê mẩn cả người. Anh ngậm và nút nút thử, cái đầu vú nhức buốt và nở cứng hẳn lên. Bàn tay anh xoa cũng đầy điệu nghệ nên cái núm cũng đua theo mà cứng giòn dần.
Anh nghịch nhè nhẹ mà người tôi căng lần, đến khi bất giác tôi xun xoe kêu lên, chả hiểu tại sao thì anh vẫn bú tiếp, song cái tay vò bóp thì đã trườn xuống lòa xòa vuốt ngoài quần tôi. Ngón tay anh vướng víu vào lớp ren của cái quần lót khiến tôi gây nhủn nhủn lớp cơ ở đùi.
Anh khéo như người thợ là cố vuốt phẳng các lớp quăn và đặt cái bàn ủi duỗi cho thẳng ra. Tôi căng hết cả người, suýt mấy lần định chộp lấy bàn tay ngăn không để anh xoa đầu, xoa cổ nó nữa.
Anh đăm đăm nhìn tôi như khuyến khích, mắt anh thầm nhủ : tin anh đi, đừng sợ, anh sẽ mang sự sướng đến cho em. Tiếng chíu chit đó anh không nói hẳn ra, nhưng tôi nghe khuyến dụ rõ mồn một.
Hồi đó anh đâu có ma tịt như sau này. Đến xe cái núm vú, anh cũng chỉ nhón ngón tay lăn tròn tròn, thế mà nó đanh ngay lại. Lúc đầu chúng chỉ như hạt tấm, rồi thành hạt lựu và nở phình như hạt đậu ván. Anh vê nó móp méo, vậy mà thả ra thì chúng lại thẳng băng.
Tôi nghe anh mắng yêu chúng : cứng đầu cứng cổ, ông chỉ muốn cắn một phát cho hết nhướn mắt nhìn lên. Tôi rùng mình sợ anh bặp thật. Anh cúi xuống, hùng hổ, nhưng rồi chỉ đặt chiếc hôn thoáng lên quầng vú, thế thôi.
Đến cái tay mò nghịch nơi háng anh cũng nương nhẹ hẫng. Anh vò lớp sa tanh thiếu điều nhăn nhíu lại, rồi khi hai giò tôi lắc lư doãi rộng ra thì anh mới thỏ thẻ gạ lột. Tôi nóng bừng mặt, lần đầu tiên tôi sắp bị lột truồng tênh hênh trước người khác phái.
Anh thấy tôi băn khoăn thì dừng lại. Tôi trầm ngâm một lúc, nhẹ cọ quậy gót chân ngầm xúi bẩy anh. Anh đủng đỉnh hô : nào dô ta, kéo gỗ làm đình. Anh bỏ mặc cặp vú mở hớ hênh ở ngực, một tay nâng mông tôi lên, một tay giữ cạp quần kéo xuống.
Tấm màn nhung khi vãn hát kéo chậm thế nào thì anh cũng hành động y như thế khi lột tôi ra. Cái hồi hộp lăn tăn kéo dài bất tận. Tôi vội nhét cùi tay vào miệng để ngăn sự phấn khích đang trào lên như sóng. Nhưng mắt tôi lại sáng rực long lanh.
Anh tuốt ra, tuốt ra, cạp quần ngon ơ xổng chuồng. Anh lôi hai giò ra giải phóng cái phần được che lúc nãy. Anh xổ cái quần, gấp lại tử tế và đặt ở cạnh giường. Anh tiếp tục lột cái lót. Sự nghịch ngợm của anh vừa rồi khiến một vài chỗ mép lót bị kễnh lên, mớ lông ló ló ra thật khêu gợi.
Anh rón mỗi bên hai ngón tay bám vào cạp ren và lột như làm ảo thuật. Ngày thường cái bim bé choắt, vậy mà có hơi tay anh nó lớn phổng rềnh rang. Anh kéo rớt ra rồi tôi mới nhìn nó to đùng, lông tuy nhiều tua tủa lên mà vẫn vành vành hai môi chè bè đến không dấu che nhỏ lại được.
Anh như người vớ được hũ vàng, anh á lên một tiếng và tròn xoe mắt. Anh nắm lấy hai cổ chân tôi dịu dàng kéo toẹt ra. Tôi xấu hổ quá, có đời nào dám nghĩ mình bạo gan nằm xạng chân cho ai nhìn châu bẩu vào chỗ đó.
Anh ca cảu rên than : chưa hề có cái nào tươm tất đến vậy. Anh huyên thuyên gọi tên nó bằng đủ kiểu, nào là hến, sò, bim, bướm, ổ chim, tuyệt nhiên anh không gọi cái tên thô của thiên hạ. Dù đang chênh vênh lo lắng, tôi cũng thầm cám ơn anh.
Anh đã nuôi tuổi vợ chồng của tôi bằng những từ trang trọng. Tôi biết ơn anh vô cùng. Anh tấm tắc mãi, cứ nhìn không chớp chỗ thịt đùn ở giữa háng tôi. Anh vuốt mũi, vuốt mặt độp độp. Tôi thương anh quá, dù đang thẹn, còn thẹn và thẹn dữ.
Tôi ôn tồn đưa thẳng cánh tay mời gọi anh : ôm em đi, em lạnh. Anh phủ người choàng qua thân tôi, caí vật cứng cứng dưới quần đụng ầm ừ vào bắp vế tôi. Tôi dấu mặt vào vai anh, cố che bớt sự lõa lồ vì tôi còn lúng túng.
Anh biết ý nên ôm chặt tôi hơn. Anh dịu dàng hôn từ mặt, môi, má, mắt, cổ và khào khào dặn : em đừng sợ, không sao đâu. Anh rướn rướn muốn phủ kín tôi, nhưng vướng víu cái quần lẫn cái vật cứng cứng.
Tôi run nhè nhẹ. Anh loạng choạng mò xoa vú tôi trấn an. Lích kích anh loay hoay mở quần anh. Một cái gì rất nóng chạm vào khoảng thịt da trống của tôi như que hàn nung đỏ. Tôi thấy anh nghiêng người, chà chà cái khúc nóng hổi đó lên mớ lông ở háng tôi.
Anh dứ dứ, hai mu xọp xẹp bị banh ra lại chun xoắn liền. Có một chút láp nháp chả hiểu của anh hay của tôi lần xần ở chỗ bướm. Tôi còn đang lớ vớ nghĩ suy thì nghe cái vật ấy đâm xuyên qua cửa lỗ và đang cố lách vào phía trong.
Tôi chả biết phải làm gì, anh lại thỏ thẻ : em cứ tự nhiên, thoải mái, để anh lo. Thế rồi tôi nghe vun vút cái vật ấy nạy tách, thuôn hai mu ra và cố chui vào sâu trong lỗ. Tôi hơi nhói nhói trong người, anh lồm cồm nhấn nhấn, tôi luống cuống run bắn lên.
Anh à ơi cho tôi không chú ý và bất đồ anh giúi một nhát. Tôi như bị xé tan ra, một cái gì đau buốt không chịu được. Tôi hét thất thanh : anh, nhưng chỉ nghe âm ư một sự im lặng hoàn toàn. Tôi nhúc nhích, cái đau ê ẩm tụ quanh cái vùng bim căng rát. Anh nằm thừ trên bụng tôi.
Đợi tôi bớt nhăn, anh nhấp nhổm đun ra đun vào, cái vật cứng không còn bị vướng nữa. Nước mắt tôi ứa ra, chảy dài nơi đuôi mắt. Anh cuống quit nài nỉ tôi : anh xin lỗi, nhưng ai trở thành đàn bà chả phải bước qua cái cầu ấy. Bây giờ xong cả rồi, em đừng bị nó ám ảnh nữa.
Anh bắt đầu bóp xe hai vú và chút chit lên xuống trong người tôi. Cái mung lung của tình yêu nhen nhúm, lửa liu riu phừng phừng cháy dậy. Tôi như được ru ngủ bởi những hồi xập xình lên xuống đều đều của anh.
Anh nhẩn nha nhắp nhắp như thế, tôi quen dần, hết còn kẹp chân thủ thế. Hai đùi tôi tự động mở thoáng ra, anh ì ạch bò lướt và đun tôi trên mặt nệm. Và thì là anh húc mạnh dần lên, càng lúc càng phăng phăng lướt lấn.
Tôi ọp ẹp dưới sức đè mạnh bạo của anh và nhũn nhẵn để anh đưa tôi vào dục lạc. Anh hết còn e dè, vác bổng một giò rồi cả hai giò tôi lên và quì gối đẩn tới tấp. Sự cọ xát trơn lây lẫy, cái dùi thun thút ra vào, tôi căng lên như sợi dây đàn giương hết cỡ.
Rồi phựt một cái, thanh âm trầm bỗng của cung đàn vỡ bặt. Tôi nghe dư âm khua động khắp phòng, anh hổn hển nói lí nhí : cám ơn em. Đêm hôm đó tôi xa lìa đời con gái để thành đàn bà.