watch sexy videos at nza-vids!

truyenyy.sextgem.com

HomeTruyện sex dài kỳNhóm CCơn lốc

truyện sex cơn lốc 3



Phần 3


Phần 3

Ở chỗ Anton về, Bích Loan đạp xe thẳng về cơ quan. Nàng cần gặp thủ trưởng để báo cáo lại công việc và sau đó xin nghỉ nửa ngày. Bỗng nhiên nàng cảm thấy mệt mỏi như người bi ốm.

Lúc nàng bước vào nhà đã thấy Diễm Ngọc đang cười nói oang oang với Sơn ớ trong nhà. Thấy Bích Loan, Diễm Ngọc reo lên:
- Chào chị ba, gớm lâu lấm rồi mới trông thấy chị. Đi đón chuyên gia hay sao mà mặc áo dài chị?


Diễm Ngọc là em của Sơn. Diễm Ngọc là bạn thân của Bích Loan. Hai người cùng học với nhau khi còn là sinh viên, ở chung cư xá. Hai người rất khác nhau về tính tình. Diễm Ngọc rất đẹp, ngày trước là hoa khôi của trường đại học, luôn miệng cười nói, đôi khi cười ré lên trong lúc xung quanh không có ai cười ca. Diễm Ngọc học không giôi như Bích Loan nhưng lại rất khéo tay đan lát, may vá và bỏ ra rất nhiều thời gian để trang điểm.

Nhà Diễm Ngọc giàu có. Ba mẹ Diễm Ngọc, thời còn Pháp thuộc, là chủ một hãng buôn nước mắm Phú Quốc, có tới tám tòa biệt thự rải rác ở các phố chính tại Hà Nội. Sau ngày Hà Nội giải phóng, nhà nước đã tịch thu mất bảy trong số tám tòa biệt thự của gia đình Diễm Ngọc, chỉ để lại cho gia đình cô có một tòa nhà hai tầng tại phố Bà Triệu. Tại đây Diễm Ngọc sống cùng ba mẹ và hai anh trai.

Sơn là anh thứ hai của Diễm Ngọc. Sơn không hợp với ba và nhất là không hợp với anh trai. Cả hai người đều nóng tính, rất hay cãi lộn. Có lần găng tới mức cả hai đều cầm dao định đâm nhau thật sự. Từ ngày Sơn nhận công tác Sơn chuyển vào ở hẳn trong trường, bỏ lại tất cả, không mang theo mình một thứ gì. Không lấy bất cứ một thứ gì của gia đình. Thỉnh thoảng, năm chừng mười họa mới về qua nhà chốc lát thăm bà mẹ và cô em gái.

Khi tốt nghiệp đại học, trở về nước, Diễm Ngọc mời Bích Loan tới ở nhà mình một thời gian, trong khi chờ phân công công tác. Nhà Bích Loan ở xa, nên khi được Diễm Ngọc mời, nàng chạp nhận ngay. Hôm Diễm Ngọc và Bích Loan về nước, anh Sơn ra đón cả hai. Họ quen nhau từ ngày ấy.
Sơn tỏ ra rất có thiện cảm với Bích Loan.

Từ ngày có Bích Loan về ở cùng với Diễm Ngọc, Sơn năng về thăm mẹ hơn và mỗi lần về đều ở lại lâu hơn. Sơn đưa Diễm Ngọc và Bích Loan đi chơi, đi nhà hát, đi xem xi nê, đi ăn. Lúc đầu còn đi bộ ba, sau Sơn chỉ đưa mình Bích Loan đi thôi. Diễm Ngọc biết anh mình đã say Bích Loan, cô không ghen với anh mình hay với Bích Loan, ngược lại cô rất mừng. Đã từ lâu cô muốn ghép Bích Loan cho anh mình mà chưa dám. Một phần vì cô sợ anh mình trông xấu mã thế, mà Bích Loan kiều diễm thế kia, sao sánh nổi. Nhưng đàn ông đâu có cần phải đẹp. Đàn ông nhiệt tình là đủ rồi. Anh mình xấu mã nhưng cứ tấn công mạnh, kiên trì cưa là nhất định Bích Loan đổ Điều này Diễm Ngọc không lo lắm. Điều làm Diễm Ngọc lo nhất là quá khứ của Bích Loan. Liệu Bích Loan có đủ sức để tiếp nhận một tình yêu mới chưa khi mà vừa mới đây thôi nàng còn chìm ngập, tắm trong biển nước mát đau thương của ái tình?

Bích Loan khi còn học ở nước ngoài có yêu một người con trai, học trên Diễm Ngọc và Bích Loan một khóa, ngành thổ nhưỡng. Mối tình thầm lặng, chỉ diễn ra một chiều, làm Bích Loan đau khổ khôn chừng. Bích Loan yêu anh mà không một lần dám thổ lộ. Trâu đi tìm cọc chứ sao cọc lại đi tìm trâu.

Cứ mỗi khi nhìn thấy anh, dù bất cớ ở đâu, trên trường, trong cư xá hay thư viện, là chân Bích Loan bủn rủn, tim nàng đập rối loạn, nàng như muốn té xỉu. Về nhà, nàng bỏ cơm, nằm đấp chăn khóc rưng rức. Nỗi niềm này chỉ có Diễm Ngọc là người duy nhất biết được.

Thương bạn, nhiều ìân Diễm Ngọc đinh gặp anh, hỏi thẳng:
- Anh Lê Khanh, anh có thương Bích Loan không thế, anh hành hạ nó tới bao giờ nữa?


Bích Loan là một cô gái có lòng tự trọng, nàng không cho Diễm Ngọc được hé mở với Lê Khanh cái điều tuyệt bí mật kia.

Bản thân nàng cũng không thể khẳng định được, Lê Khanh có yêu mình không.

Nhiều lúc, Bích Loan có cảm giác, Lê Khanh yêu nàng. Đó là những khi ngồi học tại thư viện, bất chợt nàng ngẩng mặt lên, thấy anh đang chăm chú nhìn nàng, đôi mắt rất đen của anh nhìn nàng như chứa đựng một nỗi niềm, khiến nàng trở nên lúng túng. Mùa hè anh đi thực tập với đoàn địa chất, anh cũng gửi thư về cho nàng.

Nhưng nhiều lúc anh trớ nên khó hiểu. Có lần, sau đợt thực tập trở về, anh tới thăm nàng, tặng nàng một bông hoa tàn, không nói gì với nàng cả, chỉ đứng im lặng nhìn qua khung cửa sổ, ra phía xa xa, nơi những chiếc lá cây đã nhuộm sang màu vàng của mùa thu se lạnh.

Rồi anh học xong, anh về. Cũng chưa nói gì với nàng cả Họ chia tay nhau.
Nàng còn ở lại, anh về. Suốt cả năm tháng học ớ trường đại học, nàng không để ý tới một ai, ngoài anh. Nàng chưa biết tới ái tình, chưa một lần hôn ai, cũng chưa một lần được ai hôn. Nàng không biết tới cuộc sống tình dục, chưa một lần đụng chạm tới đàn ông. Tất cả, dù là trong suy nghĩ nàng chỉ dành cho mình anh. Nàng nung nấu một ý nghĩ, ngày về nàng sẽ tìm anh, cho dù anh có ở tận chân trời, cuối bể. Nàng sẽ nói tất cả cho anh nghe. Dù sao, như vậy cũng làm cho nỗi đau khổ âm thầm của nàng được vơi đi.

Cái ngày ấy đã đến. Đó là cái ngày mà Sơn ra đón Diễm Ngọc và nàng. Nàng đã trở về để đi tìm lại hạnh phúc mà nàng đã để rơi trong những năm tháng qua. Nhưng cái hạnh phúc đó chẳng bao giờ nàng gặp lại được nữa. Nàng về muộn quá rồi. Người tình cũ của nàng đã bỏ nàng ra đi vĩnh viễn. Anh đã mất vì căn bệnh ung thư.

Chưa bao giờ nàng thấy mình cô đơn như lúc này. Cảnh ăn chực nằm chờ công việc khiến cho nàng lại càng buồn tủi mặc dù gia đình Diễm Ngọc cũng quan tâm và quí nàng. Thỉnh thoảng nàng cũng đáp chuyến tàu nhanh về thăm gia đình nang ở nơi xa. Lòng nàng dịu đi một chút khi nàng về với cha mẹ. Nhưng rồi ở mãi nhà cũng chán, cũng chẳng biết làm gì. Nhìn cảnh đồng trắng nước trong, một dòng sông bạc mờ mờ, xa xa vài con thuyền vật vờ trong gió heo hút, tự nhiên nàng cứ muốn rơi nước mắt. Nàng nhớ anh vô hạn. Nàng không chịu được cái cảnh đó nàng lại đáp một chuyến tàu nhanh lên với Diễm Ngọc.

Ngoài đường phố đông nghịt người. Hôm nay là thứ bảy. Họ đi chơi. Từng đôi trai gái ăn diện, yêu nhau, lướt qua nàng. Nhìn mát họ cũng đủ thấy họ đang tận hưởng một hạnh phúc tràn trề của tình yêu. Còn nàng, nàng lủi thủi một mình, đi bộ về nhà Diễm Ngọc.

Trong lúc nàng hoang mang và trống trải như vậy, thì Sơn đã đến với nàng. Nàng không tỏ ra vồn vã trước sự quan tâm của Sơn, song cũng không tử chối. Dường như Sơn là người chủ động trong mối quan hệ này. Sơn mời nàng đi chơi cùng với Diễm Ngọc, nàng cũng đi. Sơn mời nàng đi chơi riêng với anh, nàng cũng đi, mặc dù nàng chẳng cảm thấy hứng một chút nào cả. Nàng không một chút rung cảm trước Sơn theo kiểu người con gái rung động trước một chàng trai, song nàng quí anh.

*
* *
Diễm Ngọc và nàng đã nhận công tác. Diễm Ngọc được phán về một trường đại học, còn nàng về một cơ quan thuộc bộ xây dựng. Cả hai người đều ở Hà Nội. Về sở, nàng xin cơ quan một chỗ ở tập thể. Một căn phòng mười tám mét vuông gồm bốn cô gái chưa có gia đình ở với nhau. Ba cô kia dùng ba bếp dầu kê ờ ba góc, tự nấu cơm lấy sau giờ làm việc. Nàng báo bếp ăn tập thể. Từ khi nhận công tác nàng cũng ít tới thăm Diễm Ngọc, một phần vì từ chỗ nàng ở tới nhà Diễm Ngọc cũng xa, Diễm Ngọc lại có người yêu, lúc nào cũng cập kè bên nhau, phần khác, thứ bảy nào Sơn cũng đến thăm nàng.

Mọi vật ở trên đời đều tuân theo một quy luật nhất định. Cái gì sẽ đến thì tất nhiên, dù sớm hay muộn, cũng sẽ đến. Và, cái ngày Sơn tỏ tình với Bích Loan cũng đã đến.

Một buổi tối mùa hè đầy ánh trăng.

Trường của Sơn vắng lặng. Học sinh về nhà nghỉ hè chưa lên. Các giáo viên mỗi người một ngả, người về thăm quê, người đi nghỉ biển theo tiêu chuẩn công đoàn.

Sơn và Bích Loan đứng trên lầu ba hóng gió. Ban ngày nóng như rang, nhưng ở trên lầu cao này lúc nào cũng mát. Gió thổi từ cánh đồng vào mát rượi, nhất là vào ban đêm như lúc này. Hai người đứng bên cửa sổ mở. Trăng dát vàng lên khu nhà lá phía trước, lên các khung cửa kính của nhà cao tầng, nơi Bích Loan đang đứng bên Sơn. Phía cạnh cầu thang, bên lối đi, một căn phòng gác xép vẫn còn ánh điện.

Mọi vật thật yên tĩnh. Cái yên tĩnh trong khung cảnh tự nhiên thường là chỗ dựa cho những chàng trai khi muốn biểu lộ tình cảm của mình với người con gái. Có trăm ngàn cách tỏ tình ở trên đời này. Có những chàng trai thổ lộ tình yêu của mình với người mình yêu bằng những lời lẽ rỗng tếch, nhạt nhẽo mà ai cũng có thể bắt gặp trong những trang tiểu thuyết tình bi thảm, như: "Anh yêu em, em là cả đời anh, anh không thể sống thiếu em được, anh thà chết đi còn hơn là không có em..." Nhưng cũng có chàng trai vì một lý do nào đó mà không thể nói bằng lời được. Không nói lên lời được mà cô gái vẫn hiểu, rất hiểu. Cô đón nhận chiếc hôn đầu không một lời giải thích. Bích Loan vốn là người thích những gì sâu sắc Tất nhiên nàng chờ đợi sự thổ lộ tình yêu của người tình theo kiểu không cần lời nói. Cho tới bây giờ Bích Loan vẫn không khỏi ngạc nhiên và thất vọng khi nhớ lại những lời tỏ tình của Sơn vào cái đêm đó, khi họ đứng bên khung cửa sổ, dưới ánh trăng.

Giọng Sơn run run:
- Chúng mình yêu nhau có ai nói gì không hả Bích Loan?


Bích Loan vừa ngạc nhiên vừa buồn.

Bích Loan chưa bao giờ yêu Sơn cả, dù bằng lời nói hay bằng cử chỉ. Sao Sơn lại ngộ nhận "chúng mình yêu nhau như thế? Vả lại dù Bích Loan và Sơn có yêu nhau, thì sao lại cần phải biết "có ai nói gì không". Tại sao tình yêu của Sơn và Bích Loan lại phải phụ thuộc vào những người đó? Bích Loan không thể hiểu được.

Bích Loan biết Sơn đã theo đuổi mình từ những ngày đầu Chẳng phải ông anh cô bạn có một tấm lòng cao thượng và vô tư, không vì một lý do gì đâu. Mọi cố gắng và mọi nhiệt tình đều bắt đầu từ một lý do nào đó. Thật ra Bích Loan không yêu Sơn, song tính nàng cả nể, không dám từ chối những lời mời mọc, những đưa đón của Sơn, nhất là khi gia đình Diễm Ngọc đã giúp đỡ Bích Loan quá nhiều.

Sơn hỏi Bích Loan rất khẽ, như sợ ai nghe được. Bích Loan im lặng. Sơn nắm lấy những ngón tay thon nhỏ của Bích Loan, kéo sát nàng vào người mình. Bích Loan đẩy Sơn ra và kêu lên:
- Đừng làm vậy anh Sơn?
Sơn khẽ kháng:
- Bích Loan, nói khẽ thôi, không có ông Hải ở gác xép cạnh cầu thang nghe được đấy.


Bỗng cửa phòng gác xép cạnh cầu thang hé mở, có người sấp bước ra khôi phòng, ánh đèn hắt ra phía Sơn và Bích Loan đang đứng. Sơn kéo Bích Loan ra xa hơn, tránh luồng ánh sáng. Đang đà kéo Bích Loan ra xa, Sơn bỗng hôn lên môi nàng. Bích Loan mứn chặt môi lại.
Tiếng Sơn thì thào:
- Em há miệng ra một chút, cho anh hôn môi em!


Môi Sơn giá lạnh, nhạt nhẽo. Bích Loan không có một cảm xúc nào cả. Bích Loan chỉ thấy chua chát và cay đắng cho riêng mình.

Năm nay nàng hai mươi ba tuổi rồi. ớ tuổi nàng những người con gái khác đã có một hạnh phúc riêng ổn định. Nhiều đứa bạn cùng học với nàng đã có người yêu ngay từ năm thứ nhất. Chúng bước vào đường tình một cách thật êm ả. Chúng nó yêu và được yêu. Sợi chỉ hồng đi vào đời chúng nó cứ thẳng tắp. Còn nàng, hai mươi ba tuổi mới được nhận chiếc hôn đầu giá lạnh và nhạt nhẽo, ước mơ của nàng chỉ đạt được đến đó thôi sao? Chiếc hôn đầu tiên trong đời người con gái nhận được chỉ như vậy thôi sao? Nó đánh dấu vào trang giấy cuộc đời nàng, nó sẽ là một kỷ niệm đi suốt quãng đời còn lại của nàng, nó là cái điều mà nàng mong đợi bấy lâu nay. Nay nó đã đến, nó chỉ là vậy thôi sao? ôi, thật là kinh hoàng, không thể là như thế được. Điều nàng mong đợi phải là điều khác. Nó phải thay đổi và xáo trộn toà ri bộ cuộc sống tình cảm của nàng kia. Nàng phải khóc lên, đau đớn, quằn quại vì sự thay đổi đó. Nó phải bùng cháy, thiêu đốt tất cả những gì vẫn tồn tại theo một lẽ thường. Nhưng người thiêu cháy nàng chắc chắn không phải là Sơn.

Sau này khi đã là vợ Sơn rồi, nàng vẫn không hiểu, sao sự việc lại diễn ra như vậy, ngoài ý muốn của nàng. Và, thế là một ìân nữa nàng lại thất vọng trong cuộc đời.

Sau cái đêm tỏ tình với nàng, quan hệ giữa Sơn và nàng không ra nếp cũng không ra tẻ. Đáng lẽ ra nàng phải nói, thật cho Sơn biết những cảm xúc của nàng đối với Sơn. Đáng lẽ ra nàng phải trả lời Sơn dứt khoát. Đáng lẽ ra nàng không được tiếp tục cái trò chơi mèo vờn chuột đó nữa. Nhưng nàng lại không làm thế. Nàng vẫn cứ để cho Sơn đón đưa nàng. Nàng yếu đuối và cả nể. Nàng không cương quyết. Đến lúc nàng nhận ra tính cả nể và không cương quyết của mình trong tình yêu lác hại như thế nào, thì đã quá muộn. Nàng cay đắng nhận phần thất bại về mình và tự an ủi rằng, số phận về đường tình duyên của nàng là vậy. Nàng sống theo bổn phận của người vợ đối, với Sơn. Nàng hy vọng năm tháng sống gần gũi bên nhau trong tình nghĩa vợ chồng sẽ làm nàng yêu Sơn.

(Hết Phần 3 … Xin mời xem tiếp Phần 4)

Trang chủ
© 2013 - 2013 truyenyy.sextgem.com
Thanks to XTGEM