Tôi thực sự không biết phải làm gì với chính mình nữa, tôi
không thể giữ người tôi yêu nhất ở bên mình. Mà tôi cũng
không hấp dẫn phụ nữ như là người ấy của tôi để có thể yêu
một cô gái nào đó để rồi lấy cô ấy làm vợ. Đã vậy, tôi cũng
không thể chung chạ thêm với một boy nào nữa vì thực sự tôi
không muốn phản bội lại người ấy của tôi. Bởi dù người ấy
của tôi đã lấy vợ và không còn ở bên tôi đi chăng nữa thì
chắc chắn một điều tôi là người đàn ông duy nhất được hôn
lên đôi môi anh ấy, được mút cu và được làm tất cả những
điều mà những đôi tình nhân đã làm với anh ấy mà thôi, không
có người thứ hai. Anh ấy phải lấy vợ như là một nghĩa vụ với
gia đình và dòng họ của mình chứ còn anh ấy chỉ có yêu một
mình tôi thôi. Vì vậy tôi không thể trách mà cũng không thể
nghĩ là anh ấy đã phản bội tôi. Nên tôi cũng không thể phản
bội anh ấy. Dù anh ấy đã đi rất xa, vào tận trong thành phố
Hồ Chí Minh rồi. Tôi ở đây có vụng trộm với ai thì anh ấy
cũng không thể biết. Nhưng không hiểu sao tôi không đủ nhẫn
tâm để phản bội anh ấy. Sao tôi khổ đến vậy nhỉ. Tôi phải
làm gì bây giờ, cứ vậy tôi đã khóc trên suốt con đường về
nhà. Khi chúng tôi yêu nhau, chúng tôi biết trước sẽ có cái
ngày này nhưng không thể cưỡng lại con tim của mình. Tại sao
ông trời đã để cho chúng tôi gặp nhau, đã yêu nhau mãnh liệt
đến vậy, đã se duyên cho chúng tôi vậy tại sao lại bắt hai
chúng tôi làm con trai thế này. Giá như một trong hai bọn
tôi mà là con gái thì mọi chuyện đã quá dễ dàng. Hoặc chí ít
hãy để chúng tôi sinh ra trên đất Mỹ hay Tây Âu nào đó thì
chúng tôi cũng có thể ở với nhau được. Đằng này…. thật tình.
Đời tôi có nhiều điều éo le và ngang trái lắm kể từ khi tôi
sinh ra đến giờ, nhưng tôi vẫn luôn lạc quan, vẫn luôn yêu
đời, vì nghĩ ông trời lấy của tôi cái này thì sẽ bù cho tôi
một cái khác. Nhưng đến chuyện yêu đương thì đúng là tôi
không còn sự kiên nhẫn đó được nữa. Tôi bắt đầu cảm thấy uất
hận thay cho cuộc đời của mình.
Tôi về đến nhà ăn vội một bát cơm rồi nằm bẹp trên giường.
Nghĩ ngợi mông lung, nhớ đến người ấy, nhớ đến Xuân, nhớ đến
Michael gã Sở Khanh trên mạng. Rồi lòng tôi cảm thấy buồn
quá. Tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết. Trong cơn mơ
tôi cũng nhìn thấy người ấy, đang khoả thân và thủ dâm trước
mặt tôi. 4h sáng tôi đã phải dậy thay cái quần đùi và quần
lót ướt nhèm tinh trùng của mình. Kể từ khi tôi xa người ấy
đến giờ, thỉnh thoảng tôi vẫn phải bị xuất tinh ngoài ý muốn
như vậy mỗi khi tôi mơ thấy người ấy và những giây phút vui
vẻ của chúng tôi.
Sáng này là một buổi sáng Chủ Nhật, như mọi lần là tôi ngủ
nướng đấy nhưng hôm nay làm sao tôi ngủ được bây giờ. Nên
tôi dậy khá sớm, ăn một bữa sáng rồi ra nơi tôi đang làm
tình nguyện viên ở đó. Tôi tưởng hôm nay văn phòng không có
ai, nên tôi định vào để chat chit đôi chút đồng thời mở một
vài trang web gay lên để xem xét một chút. Nhưng sao hôm nay
ông Larry lại có mặt tại văn phòng. Thế là kế hoạch của tôi
bị phá sản. Nhưng ông ấy là người nước ngoài nên tư duy rất
thoáng và dễ tính không khó tính như mấy mụ sếp phó ở đây.
Nên tuy không thể xem web gay được nhưng chat chit thì vô tư
nên tôi ngồi đó mở máy tính lên và chat đôi chút. Đang chat
thì có hai cô bé của nhóm Ước Mơ Xanh ngó nghiêng ở ngoài
cửa. Tuy tôi không biết tên 2 cô bé này nhưng tôi cũng đã có
biết mặt. Vì hôm Giáng Sinh vừa rồi, nhóm Ước Mơ Xanh phối
hợp với văn phòng nơi tôi làm việc tổ chức buổi mừng Giáng
Sinh cho người khuyết tật nên tôi có biết họ. Tôi chạy ra
hỏi:
- Hôm nay đến đây có việc gì vậy?
- Ơ, em tưởng hôm nay nhóm Ước Mơ Xanh họp ở đây chứ? Họp
mấy giờ vậy anh?
- Ơ, anh không biết. Anh có ở nhóm này đâu mà biết. Thôi, em
vào chờ mọi người một chút vậy.
- Cảm ơn anh
- Uh, để anh vào nói với ông Larry một tiếng
Tôi tiến vào chỗ ông Larry:
- Excuses me. There’s a meeting of Green Dream Group here.
So could they sit in here a little to wait? (Xin lỗi, nhóm
Ước Mơ Xanh có buổi họp ở đây. Liệu họ có thể ngồi đây để
đợi một chút được không ạ?)
- Yes, of corse (Tất nhiên là được rồi)
- Thank you (Cảm ơn)
- You’re welcome (Không có gì)
Hai cô bé có vẻ thán phục vì tôi có thể nói chuyện được với
người nước ngoài nên thốt lên:
- Tiếng Anh của anh siêu thế?
- Ối giời em ơi, thế mà các chị ở đây còn chê anh dốt tiếng
Anh đấy em ạ?
- Trời, chẳng nhẽ đòi anh nói tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ nữa
chắc
- Chính xác là như vậy đó em. Làm ở các tổ chức nước ngoài
thì phải nói tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ thật đấy chứ.
- Eo ơi, thế thì học đến bao giờ mới siêu như thế được.
- Cứ học hỏi dần dần thôi
- Đây là nick của anh à? Lâm lùn 150 à? Nick nghe hài nhỉ?
- Uh, anh lùn thật mà
Tôi tắt vội bức email mà tôi đang reply cho một độc giả đọc
truyện gay của tôi vì tôi không muốn để ai biết tôi có quan
hệ với giới này cả. Thế là một trong hai cô kêu lên:
- Thư người yêu hay sao mà bí mật thế
Tôi nhe răng ra cười trừ:
- Xấu trai như anh làm gì có người yêu có điều là ….. anh
nghĩ là em không nên đọc thư riêng của người khác
- Làm việc ở đây nên bị nhiễm phong cách Tây à? Sao mọi
người lâu đến thế?
- Thế họp buổi sáng hay buổi chiều?
- Đâu có, 9h sáng mà ở đây mà.
Tôi còn đang không biết nói gì thì một gã con trai đến, mặt
mũi tươi cười hớn hở như hề đi vào. Tôi chẳng biết anh ta là
ai thì hai cô bé này rú lên:
- Ơ, anh Kiên, anh vừa đi đánh cầu lông về à? Hôm nay họp ở
đây 9h phải không anh? Chờ mãi sao chẳng có ai đến.
- Đúng rồi, 9h ở đây
Kiên nói rồi ngồi vào cái xe lăn có sẵn ở văn phòng của tôi
rồi lăn xe đến chố của chúng tôi.. Lúc đó tôi cứ nghĩ Kiên
là người khuyết tật, vì có nhiều người khuyết tật bị rất nhẹ,
dáng đi của họ chỉ hơi khác thường một tí thôi nếu nhìn sơ
qua thì tưởng là người bình thường đấy. Bộ ba đó ngồi nói
chuyện nhóm Ước Mơ Xanh với nhau, còn tôi thì chẳng biết làm
gì, đành sang máy của chị Hải Anh lấy cái headphone của chị
ấy, cắm sang bên này để nghe nhạc vậy. Nhưng nhìn thấy tôi
nghe nhạc thì các nàng cũng đòi nghe và trách tôi ngồi nghe
nhạc một mình à?. Tôi trả lời:
- Bên máy của chị Lan Anh có loa đấy, nhưng nếu tháo ra để
nghe thi tí nữa phải trả về chố cũ, mà trong đó dây nhợ lằng
nhằng lắm biết đường nào mà tháo.
- Để mình tháo cho
Kiên lên tiếng. Hai cô bé kia kêu lên:
- Có dân chuyên tin ngồi đây ngại gì?
- Nhưng có sếp ở đây….
Tôi mới chỉ nói đến đó thì, ông Larry cầm túi xách chuẩn bị
về tôi lên tiếng:
- Excuses me, Do you go home now, Larry? (Xin lỗi, ông về ư,
ông Larry?)
- Yes. See you Monday (Đúng vậy, hẹn gặp lại thứ Hai nhé)
- Yes, thanks. So please lock this door. We will go home by
that door, OK. (Vâng cảm ơn. Vậy thì hãy khoá cửa này đi,
tôi sẽ đi về bằng cửa kia. OK?)
- OK, Bye (OK, tạm biệt)
- Bye, have a good day (Tạm biệt, một ngày vui vẻ nhé)
- You too (Bạn cũng vậy)
Ông Larry đi về, và tôi nói lại với mọi người là:
- Tí nữa mình về bằng cửa ngách trong thư viện nhé
- Bây giờ tháo loa ra đây để nghe nhạc đi anh
- OK, nhảy nhót một tí. Mấy hôm nay có bố ở nhà chẳng dám
nhảy nhót gì cả, tình hình này lên cân rồi đấy
- Hi hi hi, thôi xin sập nền thì chết
- Đây mà nhảy thì không bao giờ sập nền đâu.
- Thôi nói nhiều quá, mang loa ra đây đi.
Tôi giúp Kiên tháo bộ loa đó ra mang ra đây để nghe nhạc.
Đến giờ thì tôi mới biết Kiên là người bình thường không
phải là người khuyết tật. Chẳng qua là Kiên giống tôi thích
ngồi xe lăn để đi lại cho nó nhanh, đến đâu cũng không phải
tìm ghế để ngồi, tiện đôi đường, Nhạc được bật lên và đó là
“If you had my love (darkchild remix) của Jennifer. Tôi
dancing và đương nhiên là Jennifer nhảy bài đó làm sao thì
tôi nhảy y hệt như vậy, nên lại làm mọi người shock như là
mọi lần trước khi tôi nhảy ở đám đông. Và câu hỏi mà tôi
thường được hỏi sau khi được xem tôi nhảy là “Bạn học nhảy
bao lâu rồi mà điệu nghệ vậy?” “Dạy mình nhảy đi” và “Thế mà
không tham gia văn nghệ bao giờ, giấu tài kỹ thế?” Những câu
như vậy tôi nghe nhiều rồi. Nên tôi trả lời những câu hỏi
này như là mội cái máy “Mình thích khiêu vũ từ nhỏ nên tập
khiêu vũ từ nhỏ còn việc học khiêu vũ một cách chính thức
thì chỉ có một tháng ở trường đại học mà thôi, mà trong một
tháng đó mình chỉ học có 3 điệu Valse, Diso và cha cha cha
chấm hết”, “Nếu bạn thích mình có thể dạy nhảy miễn phí” và
“Mình cũng đã từng đăng ký văn nghệ vài lần nhưng toàn bị từ
chối khéo vì họ không tin vào khả năng của tôi”. Hai cô bé
kia có vẻ bắt đầu thích tôi hỏi nick của tôi trên yahoo có
đúng là lamlun150@yahoo.com không. Tôi xác nhận là đúng thì
ngay lập tức Kiên kêu lên: “Ơ, nick của mình là kienlun237
đấy”. Tôi mới kêu lên:
- Thế thì để hôm nào đấy add vào ngay mới được
- Add luôn bây giờ đi
- OK
Và tôi add vào ngay. Sau đó hai cô bé kia bắt đầu xin phép
về để còn chuẩn bị cho ngay 23 tháng chạp cúng ông Táo về
trời. Tôi vào thư viện để mở cửa ngách cho 2 cô bé kia đi về.
Chỉ còn một mình tôi với Kiên lắp bộ loa về chỗ cũ. Rồi sau
đó bọn tôi ngồi nghịch máy tính một chút thì máy tính của
tôi báo virus. Nhưng tôi quét băng Bkav thì không thấy. Kiên
mới kêu lên:
- Đừng chơi với ông Quảng nhé, chuối lắm, mấy giờ rồi mà còn
dùng Bkav. Để yên anh làm cho
Kiên tải phần mềm Hi jacking this trên mạng xuống để diệt
virus thế là máy tính của tôi lại ngon lành rồi. Kiên giỏi
máy tính thật đấy. Thế là tôi mới nhờ Kiên hôm nào rỗi qua
nhà tôi sửa hộ tôi cái máy tính ở nhà. Tôi có mua một cái
đĩa MP4, mở lên thì nó có hình chứ không có tiếng. Kiên cũng
OK luôn. Trưa hôm đó tôi dẫn Kiên về nhà tôi để cho Kiên
biết nhà. Kể từ đó sự đau khổ vì yêu của tôi lại bắt đầu.
Câu chuyện này khá là dài tôi sẽ từ từ kể tiếp cho các bạn
nghe.
(Hết Phần
3 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 4)
include 'foot.php' ?>